Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

KHI EM YÊU ANH
Từ khi anh đến, cả bầu trời của em bỗng dưng tươi sáng hẳn lên.
Em là một cô gái đã chịu rất nhiều thương tổn từ quá khứ. Cả thanh xuân của em đã trao lầm cho người không yêu em... 6 năm với em không hề ngắn. Nhưng, anh đã đến bên em, yêu em, thương em, từ bước xoa dịu đi những vết thương lòng em.
Anh! Người cho em biết được con gái cần được nâng niu chứ không phải lúc nào cũng cố gồng mình lên để chứng tỏ với mọi người rằng mình mạnh mẽ. Em chợt nhận ra rằng, em thật yếu đuối trước anh!
Yêu anh, em như là một con người khác!
Em bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Điều mà gần một năm nay em tưởng chừng mình sẽ không còn nữa.
Em đã từng trải qua quãng thời gian buồn đến nao lòng. Ánh mặt trời chợt tắt, trái tim hừng hực yêu thương cũng vì ai đó mà nguội lạnh. Cảm ơn anh đã đến, không quá nhanh cũng không quá chậm, bước vào cuộc đời em; cho em biết mình còn có thể yêu thêm lần nữa, mở lòng và đón nhận yêu thương từ anh!
Thế nên "Cuộc đời này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng cả một đời, chỉ vừa đủ để yêu một người" (Anh Khang)... có lẽ nó không đúng với em anh nhỉ? Tùy vào ngữ cảnh mà câu nói ấy sẽ trở thành niềm vui hay là nỗi buồn. Riêng em, ấy là niềm vui, ấy là mật ngọt; bởi anh từng nói rằng "Không chắc ở bên em được một đời, nhưng yêu em một đời thì anh làm được".

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Sao trong em luôn có một nét buồn khó hiểu? 
Cô gái, em không thể cứ một mình ôm trọn những đau thương, hãy lắng nghe trái tim em đi, em liệu có ổn như em nói!
Tôi sợ nhìn vào mắt em, sợ nhìn vào con người em!
Tôi sẽ bị sự tinh nghịch của em qua mặt, em hay cười đùa nhưng sâu thẳm trong em thì chẳng hề dễ chịu chút nào.
Tôi biết chứ, biếtem muốn mọi người thấy em mạnh mẽ. Tôi biết chứ, em không muốn người ta thấy em rơi lệ! 
Mùa hè đang tới, những bông hoa phượng đỏ rực cả bầu trời xanh. Em có còn giữ thói quen ngắm những cánh hoa còn mơn mởn hạt sương sớm. Em có hay còn nhìn bầu trời cao rồi nhoẻn môi cười!
Tôi thích em của những ngày ấy, vô tư, hồn nhiên và rất đỗi đáng yêu!
Em của bây giờ ư? Vẫn dễ thương như ngày nào, nhưng nét ngây thơ thuở ấy đã trôi lạc ở một nơi nào đó xa lắm. Từ ngày trái tim em biết đến hai chữ tổn thương, tôi đã mất đi em của xa xưa ấy!
Tôi muốn thấy ánh mắt vô tư của em chứ không phải nét buồn phản phức!
Mùa hè, mùa của chia li, mùa hè, mùa những kỷ niệm xưa cũ của em - cô gái!
Hãy như cái tên em đặt cho tôi, em nhé!

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Bạn đã quý trọng thời gian?


Khi sự vắng mặt của bạn đã dần trở nên quen thuộc với mọi người thì...việc bạn có hiện diện trong những lần sau sau đó nữa hay không đã không còn quan trọng nữa, có đôi khi còn cảm thấy bị thừa thãi.... Đó gọi là quy luật thôi!!! 
Không nên trách người mà hãy tự trách mình, tại sao luôn chọn lấy lối mòn để bước đi? Tại sao luôn tạo ra một bức tường quá lớn với thế giới xung quanh? Tại sao quá ích kỷ với chính mình?
Suy cho cùng, con người ta... càng lớn càng cảm thấy cô độc!
Nhưng, sống là để cho hôm nay và để hướng tới ngày mai...chứ không phải là vùi mình vào khoảng thời gian đã được cho là cũ kỹ.
Nên, đừng tự giết chết thời gian của mình vào cái mớ suy nghĩ hỗn độn này nữa? Mỗi một giây trôi đi trong vô vị là ta đã lãng phí mất một điều bất ngờ của cuộc đời.
Chợt nhớ đến câu thơ của nhà thơ Xuân Diệu:
"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm".

Kiêu Hãnh Chia Tay


Đã từng có thời gian em tưởng mình sẽ mãi bước đến đoạn cuối cùng cuộc đời này. Nhưng, đến lúc em ngoảnh đầu nhìn lại... thì ra trên cuộc hành trình giữa hai chúng ta... chỉ có mình em cố gắng vun đắp, mình em cố gắng xoay sở. Với anh, em đã từng tin anh thật lòng...!!! Đúng vậy, anh đã từng thật lòng với em... nhưng đó là trước khi cô ấy đến. Sự xuất hiện của cô ấy như là thử thách cho tình yêu của hai ta vậy anh nhỉ? Em chỉ tiếc một điều là anh đã không vượt qua được chướng ngại vật ấy. Tình yêu sẽ không có chỗ cho người thứ ba nếu hai ta thật lòng đến cùng; tình yêu cũng sẽ không có chỗ cho người thứ ba nếu anh đã đến với cô ấy. Giờ đây, em cảm thấy rằng... mình chính là kẻ thứ ba thừa thãi... vì vậy... mình chia tay anh nhé!
Em đã từng tha thứ cho anh, đã từng cho anh cơ hội... nhưng chính anh tự mình đánh mất cơ hội đó. Em yêu anh rất nhiều... nhưng em không thể cứ mặc cho trái tim mình than khóc! Vì em nghĩ, mình là một người con gái mạnh mẽ...!
Buông tay anh, tất nhiên em sẽ rất buồn, cô đơn... nhưng em sẽ không vì thế mà để mình bi lụy trước anh. Buông tay anh không phải là chấm hết tất cả... buông tay anh để cuộc đời em bước sang trang mới... và cũng là để anh yêu cô ấy thật lòng... như anh đã từng đối với em vậy!!!

Khi thật sự buông tay!

Có những ngày, ta chìm đắm trong cái gọi là xưa cũ... để rồi khi tỉnh giấc, ta nhận ra tất cả chỉ là những thứ đã xa.
Khép lại một khoảng thời gian lâu thật lâu, dài thật dài...giờ nhìn lại, không phải đau thương, không phải hận ai đó thật nhiều, không phải cô đơn trống trải... chỉ là, chỉ là một cảm giác nhẹ tênh!
Giống như vừa buông đi một vật nặng vạn kí vậy, tâm hồn bỗng chốc nhẹ như không! Ai bảo là ta sẽ ai oán, ai bảo ta sẽ thảm thương sau tháng ngày ấy...dường như ta không còn là ta của ngày trước nữa. Sự mạnh mẽ đến đáng sợ khiến ta hoài nghi chính mình... hay là ta đang cố gắng tỏ vẻ vậy thôi!!
Đã có một thời, ta ngu ngơ vẫn chờ, vẫn đợi...trong sự tin tưởng rằng: Vâng! Chắc chắn sẽ lại như xưa. Nhưng, ta lại giật mình, thực ra, cái gọi là "như xưa" ấy, liệu trong chính ta... có còn 'như xưa" được nữa không? Rồi ta hiểu ra rằng, đừng u mê nữa, đừng luyến tiếc nữa!!! Một đoạn đường rối rắm... ta không gỡ được nữa thì đừng cố gắng mà gỡ làm chi, hãy mạnh mẽ cắt đứt đoạn đường ấy đi!!! Vì mình còn rất nhiều đoạn đường khác cần phải thực hiện.
Ừ, là thế đó, ta từng luyến tiếc... rồi ta tự gán cho mình cái mác là lụy tình. Nhưng, khi ta hiểu được thì ta đã quyết định tránh xa, tránh thật xa ra! Ta không muốn ở lại với người không biết trân trọng ta...!!! Nếu cố gắng ở lại, có lẽ chính ta đã không biết trân trọng chính mình!
5h00, 1/3/2017

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

TÌM MỘT CHỐN BÌNH YÊN





Ta tìm đâu tiếng chim hót giữa thành phố khói bụi

Ta tìm đâu mùi hoa cỏ khắp chốn nhà cao sang
Ta tìm đâu nguồn suối ngọt giữa hai ngả đường lạnh ngắt
Ta tìm đâu... tình chân thành giữa dòng đời đẩy đưa?



Ta đi đâu, ta tìm nơi đâu

Chốn bình yên ta biết đâu mà tìm?
Nơi chỉ ta và ta với trời
Nơi chỉ ta với áng mây xanh rạng ngời
Với mặt hồ tĩnh lặng
Với ánh trăng thanh
Với không gian rộng lớn mênh mông
Với con người trong chính ta bây giờ?



Hay ta cứ mặc nhiên mà định đoạt

Nơi bình yên thực chất chính trong tim
Lòng thanh thản, vui cười tươi mà sống
Tâm buông hết bao phiền muộn âu lo
An nhiên, tự tại... mặc thiên hạ
Điều ta cần... là hai chữ bình yên!


Nhố - Góc cảm xúc: Tình yêu...!

Nhố - Góc cảm xúc: Tình yêu...!: Tình yêu...! Ta... khi chưa biết yêu là gì, trong lòng luôn khao khát, mong chờ đến một ngày nào đó được trải qua cái ca...