Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Sao trong em luôn có một nét buồn khó hiểu? 
Cô gái, em không thể cứ một mình ôm trọn những đau thương, hãy lắng nghe trái tim em đi, em liệu có ổn như em nói!
Tôi sợ nhìn vào mắt em, sợ nhìn vào con người em!
Tôi sẽ bị sự tinh nghịch của em qua mặt, em hay cười đùa nhưng sâu thẳm trong em thì chẳng hề dễ chịu chút nào.
Tôi biết chứ, biếtem muốn mọi người thấy em mạnh mẽ. Tôi biết chứ, em không muốn người ta thấy em rơi lệ! 
Mùa hè đang tới, những bông hoa phượng đỏ rực cả bầu trời xanh. Em có còn giữ thói quen ngắm những cánh hoa còn mơn mởn hạt sương sớm. Em có hay còn nhìn bầu trời cao rồi nhoẻn môi cười!
Tôi thích em của những ngày ấy, vô tư, hồn nhiên và rất đỗi đáng yêu!
Em của bây giờ ư? Vẫn dễ thương như ngày nào, nhưng nét ngây thơ thuở ấy đã trôi lạc ở một nơi nào đó xa lắm. Từ ngày trái tim em biết đến hai chữ tổn thương, tôi đã mất đi em của xa xưa ấy!
Tôi muốn thấy ánh mắt vô tư của em chứ không phải nét buồn phản phức!
Mùa hè, mùa của chia li, mùa hè, mùa những kỷ niệm xưa cũ của em - cô gái!
Hãy như cái tên em đặt cho tôi, em nhé!